CHO TÔI XIN 1 VÉ, NGANG QUA TUỔI THƠ EM
Mai Thanh Hải - Mình có vài người bạn ở tít Sài Gòn quay cuồng xe - nắng; dưới miền Tây không bao giờ biết lạnh; ngoài Đà Nẵng - Nha Trang suốt năm nhào xuống tắm biển cho mát; trên Tây Nguyên hết gió hú rừng già, bây giờ chỉ còn lại lồng lộn gío đỏ, cuộn đất đỏ ba zan khét mũi...
Ngày xưa, mấy bạn mình vất vả làm ăn, có khi còn quên cả đón con khi chúng rời lớp.
Nhưng bây giờ, sau bao năm cày cuốc, cuộc sống dần dễ chịu - thảnh thơi, các bạn lại đâm ra mộng mơ, lãng đãng và cứ đọc thơ, ngắm sách để rồi muốn như hồi bé xưa.
Mùa đông đến, bạn mình cứ nhao nhao đặt vé kéo nhau ra chơi Hà Nội, có khi chỉ mấy ngày cuối tuần hoặc có khi tùy hứng, hôm trước ra hôm sau về, chỉ để thực hiện những "ước ao, khát khao" tuy nho nhỏ thôi, nhưng giá tiền đổi lại cho quãng đường thì hơi bị nhiều:
1/ Hít hà trà tàu nóng vỉa hè, đợi tiếng chuông đêm trên nóc nhà thờ lớn.
2/ Gõ giày, vơ vẩn ven Hồ Gươm buổi sáng, trong xào xạc lá rụng trên hè
3/ Nắm tay nhau co ro góc phố đêm đông, cảm nhận ghét cắt da thịt và thèm vòng ôm ấm...
Mình, cũng có khi phải chiều các bạn ấy, bởi như các bạn bảo "Rét Hà Nội là đặc sản của miền Bắc, chẳng đâu có!".
Thế nhưng, khi mình kể chuyện "đặc sản miền Bắc", trên những vùng núi cao, làm trẻ con tím tái, trâu bò chết gục, người lớn đóng cửa tránh rét... nhiều bạn mình lắc đầu: "Thương quá! Buồn quá! Tội quá!. Ở... xa nhỉ?" và lại lãng đãng với chiều, với tối, với ký ức đêm đông.
Đầu đông lạnh, Hà Nội đã ngợp lên những áo, những khăn, những mũ, những giày ủng đủ màu sắc - kiểu dáng trong 1 mùa thời trang Đông mới, trong nhịp sống đủ đầy của thành phố nhung lụa và ánh sáng.
Đã nghe tiếng thầm thì của đôi lứa, trong vần thơ Thi sĩ: ""Nếu không có mùa đông, lấy đâu gương mặt em trong chiếc khăn vàng nắng...", cứ đều đặn nức nở góc phố, khi gió Đông về.
Đã nghe thấy những hẹn hò của những người bạn, lên Đồng Văn chụp hình hoa Tam giác mạch, ngược Mộc Châu sờ hoa cải trắng, hướng Tây Bắc tìm hoa đào hoa ban, ngồi tàu chạy xe lên vùng cao Y Tý, ngắm nhà tường trình nằm giữa vòng cung cánh đồng nước, sau mùa gặt...
Lại mùa Đông, lại ấm áp với những hẹn hò của những người bạn, chả thân thích ruột rà, chả học cùng làm cùng, chả phải bè bạn bên cốc bia - chai rượu, chả nắm tay nhận thân quen (nhưng có việc hoạn nạn là toàn đi... công tác)... nhưng đã thân thuộc - gần gũi đến vô cùng: "Tối nay sang bốc hàng/ Chiều mai đi đóng áo/ Hôm nay mua đủ ủng rồi"...
Lại mùa Đông, lại dày lên những kỷ niệm trên chặng đường góp những chuyến hàng nào áo ấm, nào mũ xinh, nào ủng cao, nào chăn dày... cho cái Chương trình be bé - bình dị, được mang tên "Áo ấm Biên cương", hướng lên những xã bản vùng biên ải, cheo leo canh giữ cột mốc Biên phòng và những chuyến đi tranh thủ cuối tuần, lên tận nơi đang khó khăn thiếu thốn ấy, trao tận tay cô - trò - bộ đội, rồi lại tất tả luồn rừng, vượt núi về thị xã, tựa vao nhau ngủ gục trên xe khách xuôi Hà Nội, sáng hôm sau đi làm, nghìn nghịt người xe đô thị rồi, cứ tưởng vẫn bập bùng biên giới sương mây...
Mùa đông năm nay rất lạnh, ngang qua khu mua sắm kề bên Hiệu sách lấp lánh câu chữ trong tủ kính, chợt thấy cuốn sách cũ với cái tít quen thuộc trên kệ cuối, chợt bật cười và ước: "Đừng rao giảng, nói nhiều nữa. Cho chúng mình xin một ít, để chuyển thành áo ấm, đắp ngang tuổi thơ những đứa trẻ thơ chưa đầy chục tuổi, đang rét đầy trên từng mỏm đá biên cương!"...
Mọi người tìm hiểu công việc của tụi mình đã - đang làm và cùng đồng hành, nhé!
- https://www.facebook.com/AoAmBienCuong
- http://aoambiencuong.com
----------------------------------------------------------
Ngày xưa, mấy bạn mình vất vả làm ăn, có khi còn quên cả đón con khi chúng rời lớp.
Nhưng bây giờ, sau bao năm cày cuốc, cuộc sống dần dễ chịu - thảnh thơi, các bạn lại đâm ra mộng mơ, lãng đãng và cứ đọc thơ, ngắm sách để rồi muốn như hồi bé xưa.
Mùa đông đến, bạn mình cứ nhao nhao đặt vé kéo nhau ra chơi Hà Nội, có khi chỉ mấy ngày cuối tuần hoặc có khi tùy hứng, hôm trước ra hôm sau về, chỉ để thực hiện những "ước ao, khát khao" tuy nho nhỏ thôi, nhưng giá tiền đổi lại cho quãng đường thì hơi bị nhiều:
1/ Hít hà trà tàu nóng vỉa hè, đợi tiếng chuông đêm trên nóc nhà thờ lớn.
2/ Gõ giày, vơ vẩn ven Hồ Gươm buổi sáng, trong xào xạc lá rụng trên hè
3/ Nắm tay nhau co ro góc phố đêm đông, cảm nhận ghét cắt da thịt và thèm vòng ôm ấm...
Mình, cũng có khi phải chiều các bạn ấy, bởi như các bạn bảo "Rét Hà Nội là đặc sản của miền Bắc, chẳng đâu có!".
Thế nhưng, khi mình kể chuyện "đặc sản miền Bắc", trên những vùng núi cao, làm trẻ con tím tái, trâu bò chết gục, người lớn đóng cửa tránh rét... nhiều bạn mình lắc đầu: "Thương quá! Buồn quá! Tội quá!. Ở... xa nhỉ?" và lại lãng đãng với chiều, với tối, với ký ức đêm đông.
Đầu đông lạnh, Hà Nội đã ngợp lên những áo, những khăn, những mũ, những giày ủng đủ màu sắc - kiểu dáng trong 1 mùa thời trang Đông mới, trong nhịp sống đủ đầy của thành phố nhung lụa và ánh sáng.
Đã nghe tiếng thầm thì của đôi lứa, trong vần thơ Thi sĩ: ""Nếu không có mùa đông, lấy đâu gương mặt em trong chiếc khăn vàng nắng...", cứ đều đặn nức nở góc phố, khi gió Đông về.
Đã nghe thấy những hẹn hò của những người bạn, lên Đồng Văn chụp hình hoa Tam giác mạch, ngược Mộc Châu sờ hoa cải trắng, hướng Tây Bắc tìm hoa đào hoa ban, ngồi tàu chạy xe lên vùng cao Y Tý, ngắm nhà tường trình nằm giữa vòng cung cánh đồng nước, sau mùa gặt...
Lại mùa Đông, lại ấm áp với những hẹn hò của những người bạn, chả thân thích ruột rà, chả học cùng làm cùng, chả phải bè bạn bên cốc bia - chai rượu, chả nắm tay nhận thân quen (nhưng có việc hoạn nạn là toàn đi... công tác)... nhưng đã thân thuộc - gần gũi đến vô cùng: "Tối nay sang bốc hàng/ Chiều mai đi đóng áo/ Hôm nay mua đủ ủng rồi"...
Lại mùa Đông, lại dày lên những kỷ niệm trên chặng đường góp những chuyến hàng nào áo ấm, nào mũ xinh, nào ủng cao, nào chăn dày... cho cái Chương trình be bé - bình dị, được mang tên "Áo ấm Biên cương", hướng lên những xã bản vùng biên ải, cheo leo canh giữ cột mốc Biên phòng và những chuyến đi tranh thủ cuối tuần, lên tận nơi đang khó khăn thiếu thốn ấy, trao tận tay cô - trò - bộ đội, rồi lại tất tả luồn rừng, vượt núi về thị xã, tựa vao nhau ngủ gục trên xe khách xuôi Hà Nội, sáng hôm sau đi làm, nghìn nghịt người xe đô thị rồi, cứ tưởng vẫn bập bùng biên giới sương mây...
Mùa đông năm nay rất lạnh, ngang qua khu mua sắm kề bên Hiệu sách lấp lánh câu chữ trong tủ kính, chợt thấy cuốn sách cũ với cái tít quen thuộc trên kệ cuối, chợt bật cười và ước: "Đừng rao giảng, nói nhiều nữa. Cho chúng mình xin một ít, để chuyển thành áo ấm, đắp ngang tuổi thơ những đứa trẻ thơ chưa đầy chục tuổi, đang rét đầy trên từng mỏm đá biên cương!"...
Mọi người tìm hiểu công việc của tụi mình đã - đang làm và cùng đồng hành, nhé!
- https://www.facebook.com/AoAmBienCuong
- http://aoambiencuong.com
----------------------------------------------------------
MÙA RÉT BIÊN GIỚI VÀ CÔNG TÁC CHUẨN BỊ CHUYẾN HÀNG LẦN 2/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét